Kể từ ngày lão chồng chuyển bàn làm việc vào trong phòng ngủ, tôi ngồi một mình ở phòng khách. Tôi luôn có một cảm giác kiểu như là bị cô đơn và thấy trống vắng đến lạ thường vào mỗi buổi tối. Khi lão ngồi đây thì cảm giác như có đồng minh, lúc nào cũng có người để quay sang hỏi cái này cái kia. Đôi khi thì chỉ là đánh tiếng cho nó vui thôi. Nhưng cũng chính vì sở thích đó mà một hôm lão bảo: “Thôi, thế này thì anh không làm việc được đâu. Em cứ hỏi anh làm anh không tập trung được”. Rồi lão hì hục tháo bàn, tháo máy rồi tha lôi hết vào trong phòng ngủ và bỏ tôi lại một mình ngồi đây. Lúc đầu thì tôi cũng không thích thú tẹo nào, cơ mà tôi cũng đành tự động viên: “Thôi để cho lão làm việc cho tập trung, công việc của lão luôn là ưu tiên số một mà. Mình ngồi đây một mình cũng yên tĩnh để… lướt web hihi”. Nhưng rồi ngày hôm sau, hôm sau nữa, và sau nữa… tôi vẫn luôn cảm thấy cô đơn và lẻ loi đến lạ thường. Tôi mở những thứ tôi thích xem nhất nhưng không gì làm khỏa lấp nỗi cô đơn và lạc lõng tôi cảm thấy lúc này. Sau đó, vào một buổi tối, tôi không xem phim, không nghe nhạc, không lướt web, tôi chỉ ngồi thật yên lặng và nhìn vào cái bàn trước mặt tôi. Tôi đã ngồi lặng như thế và dần dần tôi nhận ra hơi thở của mình. Tôi thấy luồng khí ra vào trên lỗ mũi và bụng căng xẹp theo nhịp thở. Tôi đã ngồi yên như vậy được 5 phút thôi. Nhưng đó là 5 phút mà tôi không còn cảm giác cô đơn lạc lõng hay cảm thấy chán nữa. Tôi thấy mình vừa tách được ra khỏi thế giới “ồn ào” và bước vào một “vùng đất tĩnh lặng” của riêng tôi. Thế giới “ồn ào” mà tôi nói tới là những thứ cuốn hút trên màn hình, hay những suy nghĩ cứ trồi lên lặn xuống, chuyền từ cành này sang cành khác trong tâm trí tôi, là sự ồn ào của những cảm xúc như cô đơn, lạc lõng, buồn chán,...Đó là lần đầu tiên tôi chạm tới “Vùng đất tĩnh lặng” của riêng tôi. Sau này mỗi tối, tôi dành ra 5-10 phút để đến với “Vùng đất tĩnh lặng” của mình, vùng đất đó bây giờ tôi gọi nó là “Ngọn đồi tĩnh lặng”. Tôi ngồi như thế mỗi tối và dần dà tôi đã vượt qua được cảm giác cô đơn trong tâm hồn mình. Tôi có thể tận hưởng cả những khoảng thời gian một mình mà trước đây tôi thường cảm thấy cô đơn và tìm mọi cách thoát ra. Sau này, khi đứng trước một tình huống “ồn ào” (có thể sản sinh ra rất nhiều cảm xúc…) thì tôi thường bước vào “Vùng đất tĩnh lặng” của mình dù chỉ trong giây lát. Đó là lúc tôi tự tách mình ra khỏi “ồn ào” và nhìn mọi thứ cho rõ.
Vùng đất tĩnh lặng
Trải nghiệm
⋅ 06/01/2022 ⋅ 2 phút đọc
Tách mình ra khỏi “ồn ào” để thấy rõ. Mỗi người đều có “vùng đất tĩnh lặng” chờ được tìm thấy.