Dạo này do công việc quá bận vào những ngày trong tuần nên tôi thường sắp xếp một buổi đi chợ vào sáng thứ Bảy. Thông thường, tôi sẽ lên một danh sách những đồ ăn thức uống trên một tờ giấy note dán ở tủ lạnh và tới sáng thứ 7 tôi cứ thế cầm đi chợ. Ở đây khác với quê tôi, chúng tôi chỉ có thể mua thịt thà, rau quả ở siêu thị cách nhà khoảng 800m (nếu muốn đi chợ thì cần phải đi khá xa), chứ như ở quê tôi thì chợ họp quanh nhà, ra ngõ là thấy chợ nên mua bán thật thuận tiện. Tôi cầm chiếc xe kéo đi chợ và cũng không quên mang một chiếc túi to để đựng thêm đồ, vì tôi tính sẽ mua khá nhiều để đủ đồ ăn cho tuần sau. Chuyện là thế này, sáng sớm nay tôi có một cuộc hẹn online với một người bạn và sau đó lại còn test covid-19 cho con trai tôi Tommy nên tới tận 10 giờ sáng mới có thể ra khỏi nhà đi chợ. Tôi chỉ có thời gian khoảng một tiếng cho việc đi chợ vì tôi sẽ phải về nhà nấu bữa trưa cho Phoebe. Vì thế, một cách vô cùng tự nhiên tôi đi thật nhanh với những sải bước dài gấp gáp, rồi tôi thở hổn hển và cảm thấy có chút mệt. Thấy vậy, tôi bắt đầu đi chậm lại và bước đều theo nhịp thở. Sau đó tôi đã cảm thấy đỡ mệt hơn và thư thái. Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên hùng hục bước đi như vậy, muốn đi được dài, được lâu tôi phải đi đều đặn và liên tục. Đến đây thì nhiêu đó cũng đủ để tôi nhớ lại câu chuyện muôn thuở của tôi. Trước đây khi bắt đầu một việc gì mới như một mục tiêu mới thì tôi cảm giác hừng hực khí thế, cứ như là có thể chinh phục được cả thế giới và có thể hoàn thành được nó ngay lập tức. Nhưng sau đó chỉ vài ngày, nhiều là vài tuần là nhuệ khí đó lại xẹp xuống. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy? Nhưng mà hệ quả là nhiều mục tiêu tôi đã bỏ cuộc giữa chừng và chẳng bao giờ tới đích. Sau này tôi cũng nhận ra được nguyên nhân là do để đạt được một mục tiêu cần có thời gian đủ thì mới thành, nhưng việc ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại công việc đó khiến sinh ta tâm lý chán, nên bao nhiêu khí thế lúc ban đầu bị hao mòn dần qua từng ngày. Và sự thật thứ hai là, bất kỳ một việc gì khi làm cũng có những chỗ khó, phải dành tâm sức vượt qua chỗ khó mới có thể đi tới đích được. Khi tới chỗ khó, cần phải cố gắng, bỏ công sức và tâm trí thì lại thấy khó quá nên nản. Tôi đã bị giam trong vòng lặp đó nhiều năm tháng mà từ bao giờ nhỉ? Có lẽ từ hồi bé cho tới cách đây vài năm sau khi sinh bé Phoebe, tôi mới nhận thức được vòng lặp bất tận kia khiến tôi rất hiếm khi có thể hoàn thành một mục tiêu tôi đề ra. Sau này, tôi nhận thấy khuôn mẫu đó nên đã ngồi tự suy ngẫm và nhìn nhận vấn đề ở mức độ sâu và rộng hơn để nhận ra rằng: Khi đặt ra một mục tiêu gì đó ta cần phải giữ ngọn lửa cháy âm ỉ, bền bỉ cho tới ngày đạt được nó.
Kể từ đó, tôi đã không còn khí thế hừng hực khi bắt đầu một mục tiêu vì tôi biết điều gì đang chờ mình ở phía trước. Tôi động viên bản thân hoàn thành lượng công việc tôi đề ra trong một ngày, và chỉ tập trung vào các việc nhỏ và cụ thể đó chứ không tưởng tượng và vẽ ra những suy nghĩ linh tinh khác, kiểu như: Khi nào thì mình xong cái này nhỉ?. Tôi cũng lên một danh sách các việc chính cần làm và ghi nhớ chúng hàng ngày. Bất kể việc gì tôi làm cho các topic việc trong danh sách đều là đi đúng. Còn nếu tôi bị đẩy vào những việc linh tinh khác, tôi sẽ dễ dàng thoát ra hơn để quay lại làm các việc cho mục tiêu của mình. Và một điều tôi luôn ghi nhớ: Khoảng cách điểm bắt đầu tới mục tiêu chắc chắn là không phải con số 0! Và vì thế tôi luôn phải bước đi từng bước một thì mới tới nơi.
Luận bàn:
Sau đây tôi cũng muốn chia sẻ một tip nhỏ tôi vẫn thường hay làm để giữ lửa cho các mục tiêu. Đâu đó bạn sẽ tìm thấy được một gợi ý nào có ích.
- Chia nhỏ mục tiêu ra thành các mục tiêu nhỏ hơn và thật chi tiết để có thể định lượng được. Ví dụ: mục tiêu: đạt được B1 tiếng đức -> mục tiêu nhỏ hơn: nghe ở trình độ B1 -> làm bài nghe đc 20 bài.
- Sau đó cần ghi nhớ các sự thật sau để làm các câu thần chú động viên bản thân:
- Việc dù có dễ mà không làm sẽ không bao giờ xong được. Chỉ cần làm mỗi ngày một ít thôi sẽ có ngày xong!
- Việc gì cũng cần có thời gian, không thể đạt được ngay lập tức, nên ta chỉ tập trung vào phần việc được giao ngày hôm nay mà không nghĩ tới mục tiêu xa xôi kia, kiểu như tự đặt ra câu hỏi: Bao giờ thì đạt mục tiêu A? Hãy nhớ rằng mỗi việc liên quan tới mục tiêu ta hoàn thành hàng ngày, chính là giúp ta tiến gần tới mục tiêu hơn.
- Việc gì, dù bé, dù đơn giản cũng đều có chỗ khó. Chỉ khi vượt qua chỗ khó ta mới tới được mục tiêu. Không có cách nào khác, không có đường tắt, no shortcut. Mục tiêu ở phía sau những chỗ khó kia.